Ở chung nghĩa là mình trở thành khách trong chính căn nhà mình đang ở. Ngôi nhà là của chung nhưng nỗi sầu là của riêng mỗi người. Tuy nhiên, hôm nay mình viết về quả sầu riêng – nguyên nhân khiến Thắng Hải cãi nhau sáng ngày 5/8/2025.
(Thắng là chồng của Hải. Hải là chủ nhân của blog này).
Sầu riêng nhưng mùi chung
Hình như mình chưa một lần mua sầu riêng về nhà. Mỗi năm vào mùa sầu riêng, kể từ ngày mình biết ăn, thì chồng mình đã mua cho mình từ nhiều đến rất nhiều quả sầu. Năm nay cũng vậy, mình đã được ăn vô số quả sầu riêng rồi.
Hôm qua, lần đầu tiên mình đặt mua sầu riêng về nhà. Lý do mình mua không phải là vì thèm, mà là: Thứ nhất, ủng hộ người bán – là cô bé làm chung với mình nhiều năm; thứ hai, là vì sầu sạch, sầu mua tận vườn của nhà cô ấy. Mình định đặt mua nhiều với ý nghĩ sẽ đem về nhà cho mẹ chồng và em dâu của mình cùng ăn. Nhưng tiếc là cô bé đó chỉ mang xuống đây được 2 quả cho mình.
Hôm qua ngày 5/8/2025, cô ấy ship sầu qua, mình đã nhờ chồng lấy hộ. Chồng mang lên với vẻ mặt đằng đằng sát khí, và rồi chúng mình cãi nhau.
Vừa mở cửa vào phòng câu đầu tiên anh nói là “Ở đây thiếu sầu hay gì mà em phải đặt ở mãi Bình Dương?”. Mình hiểu ngay anh đang không bình thường. Mình giải thích đây là sầu Đắk Lắk, người bán ở Bình Dương về quê mang xuống rồi ship qua đây.
Chồng vẫn không vui vì đây đâu phải là nguyên nhân chính khiến anh khó chịu. Anh tiếp tục nói “Lần sau em đặt hàng thì tự xuống mà lấy, đừng có nhờ anh hay nhờ Tuân gì cả, ai cũng bận việc hết”. Lý do này lại càng vô lý hơn, xưa giờ mình vẫn nhờ chồng và các em trai của mình ở dưới đó lấy hàng có sao đâu mà hôm nay khó chịu.
Mình cũng bắt đầu khó chịu khi tự dưng chồng nổi giận với mình. Mình bắt chồng ngồi nói chuyện cho ra lẽ, rằng tại sao anh khó chịu về chuyện này.
Anh nói Đông nói Tây, liên tục nói “nói chung là…” nhưng mình không chịu, mình bắt anh phải nói riêng, nói cụ thể là gì.
Nói một hồi, anh không nói thẳng ra lý do nhưng mình hiểu lý do khiến anh khó chịu chính là ANH KHÓ XỬ. Bởi vì quả sầu riêng này phát ra mùi chung, tất cả mọi người xung quanh đều được ngửi được.
Nỗi sầu của ở chung
Công ty của chồng mình chuyên cung cấp thực phẩm cho trường học, nhà hàng, quán ăn,… Công ty thuê một căn nhà to giống như cái biệt thự ở mảnh đất đắt đỏ của quận Tân Bình. Vì nhà to không sử dụng hết, công ty cho vợ chồng mình (cùng một số nhân viên khác, đa số là người nhà của mình) ở tại lầu 2 và lầu 3. Nghĩa là văn phòng công ty sẽ đặt ở lầu 1 (tầng trệt theo cách gọi của người miền Nam), nhà mình sẽ ở tại lầu 2.
Để mang được sầu lên phòng của mình, chồng mình sẽ phải lấy hàng ở cổng sau đó đi qua 2 văn phòng. Văn phòng thứ 1 của bộ phận kho hàng, giao hàng, có tới 5 – 7 người. Văn phòng thứ 2 là của bộ phận giấy tờ, kinh doanh, có tới 8 – 12 người. Nếu là hàng không mùi, sẽ không có ai để ý chồng mình đang mang vác cái gì lên trên. Nhưng vì nó là quả sầu riêng tỏa mùi (người ăn được gọi là thơm, người không ăn được gọi là thúi), chỉ cần nó xuất hiện ngay lập tức sẽ thu hút mọi ánh nhìn.
Chồng mình cảm thấy ái ngại, bởi vì: Ăn một mình thì kỳ trong khi ở chung, còn nếu chia cho mọi người thì nhân viên quá đông không đủ để mỗi người một múi.
Vậy những lần trước đó thì sao?
Một là anh mua chung cùng mọi người trong công ty. Hai là anh mua vào cuối tuần. Ba là anh mua quả sầu chưa chín nên sẽ không xảy ra tình trạng bay mùi như hôm qua. Bốn là thỉnh thoảng công ty có nhập sầu về bán, anh sẽ mua lại của công ty.
Chỉ vậy thôi đó. Lần đầu tiên mua sầu mà bị chồng chửi té tát như vậy, chắc là sẽ không có lần thứ 2 nữa đâu. Bình thường, chỉ cần mình nói thèm sầu thì chồng mình có thể sẽ không mua ngay lập tức nhưng sẽ mua khi nhìn thấy hoặc có dịp. Vậy thì tội tình gì mình phải tự mua để rồi vợ chồng bất hòa? Qua đợt này mình đã rút kinh nghiệm sâu sắc:
- Không mua sầu, muốn ăn thì kêu chồng mua.
- Mua sầu thì lựa ngày cuối tuần hoặc kêu người ta giao hàng vào buổi tối.
Thêm một lần hiểu chồng
Yêu nhau, cưới nhau cũng 10+ năm rồi nhưng mỗi một ngày trôi qua lại thêm hiểu hơn về chồng và biết cách để hòa hợp.
Hôm qua, nếu chồng chửi + mình cãi lại thì 2 vợ chồng đã gây nhau và giận nhau mất mấy ngày. Nhưng chồng chửi, mình có cãi lại một tí (vì ấm ức mà), sau đó đòi nói chuyện cho bằng được.
Chồng mình sau một hồi “nói chung là” và nhíu mày, cau có thì định bỏ xuống làm việc, để lại mình trên phòng với những ấm ức và tổn thương. Nếu mọi chuyện đúng là như vậy thì mình sẽ buồn, sẽ giận, sẽ không có tâm trạng làm bất cứ việc gì nữa, có thể là nằm khóc. Còn chồng sẽ xuống văn phòng làm việc với tâm trạng nặng nề vì vợ không hiểu chuyện, không hiểu mình, không biết suy nghĩ cho đại cục,… Hai vợ chồng hai luồng suy nghĩ khác nhau, ai cũng cho rằng mình đúng để rồi mọi chuyện đi quá xa.
Mình không muốn chuyện này xảy ra, vì như đã từng tâm sự trong bài viết Mâm cơm ngày 1/7/2025: Thắng Hải giận nhau. Mình cần được nói chuyện, mình muốn mọi chuyện được RÕ RÀNG và 2 vợ chồng phải vui vẻ trở lại.
Đầu tiên, mình giữ chồng lại khi chồng định đem cái bản mặt khó ưa đó xuống làm việc. Anh nói còn bao việc cần xử lý, không có thời gian nói chuyện với mình. Nhưng mình vẫn kiên quyết giữ anh lại và đã giữ được.
Lúc này là tới lúc mình nói, anh im lặng. Cái dáng vẻ của anh lúc đó buồn cười lắm. Anh ngồi nói chuyện nhưng không nhìn mình. Anh ngoảnh mặt đi chỗ khác và chỉ nghe mình nói.
Những điều mình đã nói đó là:
- Lý do mua sầu ở tận Bình Dương: Nãy là cãi, còn giờ là nói, là kể, là phân tích cho chồng hiểu.
- Nhờ chồng lấy hàng: Mình nói nếu anh không vui vì chuyện này thì quá đơn giản, lần sau đặt hàng gì em sẽ tự xuống lấy.
- Quan trọng nhất đó là mùi sầu: Mình đã nói rằng chẳng qua lúc nãy anh giận quá mất khôn thôi, chứ nếu anh bình tĩnh thì thiếu gì cách để nói. Có thể nói rằng là ai đó tặng mình, hoặc nói rằng mình mua giùm cho ai đó, hoặc có thể mời mọi người lên nhà mình ăn sầu,…
- Sẵn sàng chuyển ra ở riêng: Mình nói với chồng, nếu ở chung quá bất tiện như vậy thì nhà mình ra ngoài ở. Tuy tiền phòng nhiều, chồng phải đi đi về về nhưng đổi lại là sự tự do.
Cuối cùng mình nói điều “chí mạng”: Chuyện này chẳng có gì to tát, em không làm gì sai cả nhưng anh đã lên mắng chửi em, nói chuyện lớn tiếng với em. Hoặc dù là em sai thì anh chỉ cần nói rõ ràng ra, em sẽ nhận sai và rút kinh nghiệm. Đằng này, chỉ vì anh ái ngại với mọi người trong công ty mà anh làm em buồn, rồi ảnh hưởng tới các con. Anh thấy như vậy có nên không? Chưa hết, sau khi anh gây tổn thương cho em, anh lại đòi bỏ xuống làm, để em trên này với mớ cảm xúc hỗn độn. Anh thấy anh sai chưa?
Mình biết chồng đã dịu lại. Nhưng đầu của anh vẫn ngoảnh đi chỗ khác. Mình trêu anh “Nãy giờ anh ngoảnh đi chỗ khác cũng 10 phút rồi đó, anh ngoảnh lại đi không gãy cổ”. Anh phì cười, nhưng anh lại ngại với mình nên chọn ôm con, chọc con.
Mình kết thúc câu chuyện bằng câu nói: “Thôi bỏ qua hết nha, anh đi xuống dưới làm việc đi, em đi nấu cơm cho chồng ăn nha”.
Trong lúc nấu ăn mình đã nghe thấy tiếng chồng cười nói với đồng nghiệp rất to, rất sảng khoái. Mình ở trên này cũng nhẹ nhõm trong lòng và biết bản thân vừa làm một việc đúng đắn. Thay vì “cương” lên cãi chồng để rồi cả hai khó chịu, giận nhau, ảnh hưởng đến biết bao nhiêu người và bao nhiêu việc. Thì mình chọn “nhu” giống như cây tre biết uốn mình để đứng vững trước gió, mình dùng “lạt mềm buộc chặt” và rồi nước êm thì đá cũng mòn theo thôi.